Hành trình chữa khỏi bệnh viêm đại tràng dai dẳng của chồng tôi (Kỳ 2)
Các bạn có biết không, mọi cố gắng gần như đổ sông đổ bể hết cả. Trong một đợt khám định kỳ, bác sĩ thông báo bệnh viêm đại tràng của anh đang có có dấu hiệu chuyển biến nặng và có nguy cơ dẫn đến ung thư. Nghe cái tin ấy, như có một luồng sét đánh ngang tai, chân tay tôi rụng rời, người không còn một chút sức lực nào cả. Tôi thực sự không thể hiểu nổi, chồng tôi, một người hết lòng yêu thương vợ con, được mọi người yêu quý lại sắp bị bệnh ung thư. Cụm từ ung thư đối với tôi đã trở thành nổi ám ảnh kinh hoàng không thể nào quên.
Tôi biết anh ấy buồn và tuyệt vọng hơn ai hết khi không thể chữa khỏi bệnh viêm đại tràng. Mọi nỗ lực cố gắng của anh trong thời gian qua không có lấy một chút bù đắp nào cả. Không khí gia đình cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn. Những bữa cơm gia đình không còn tiếng cười nói như xưa nữa mà chỉ có tiếng bi bô của cô con gái nhỏ. Những lúc như vậy, tôi không thể kìm được lòng mình, tôi thương anh, tôi tự nhủ với lòng, mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng hơn bao giờ hết để cùng anh đi qua mọi thứ chứ không thể buông xuôi một cách dễ dàng như vậy được.Nghĩ vậy nên tôi lại tiếp tục hành trình tìm kiếm các loại thuốc phòng tránh bệnh ung thư, các loại thực phẩm chức năng để thanh lọc cơ thể,...cho anh dùng. Nhưng có vẻ như vừa uống thuốc điều trị đại tràng, vừa uống thuốc do tôi tìm thêm, người anh rất mệt mỏi, chán chường. Đôi lúc có cảm giác như anh không còn muốn cố gắng nữa mà chỉ muốn buông bỏ mọi thứ cho nhẹ nhàng. Anh xin nghỉ làm tại công ty 6 tháng không lương vì sức khỏe không cho phép. Hằng ngày, anh ở nhà chơi đùa và chăm sóc cô con gái nhỏ. Những lúc ấy, tôi mới cảm nhận được tâm trạng anh có chút thoải mái và dễ chịu hơn.
Thế nhưng những ý nghĩ tiêu cực về việc không thể chữa khỏi bệnh viêm đại tràng vẫn không thôi buông tha cho anh. Anh rất ít khi nói chuyện, lại càng không tâm sự bất cứ điều gì mà chỉ lầm lũi im lặng mãi. Không chỉ vậy, thức ăn tôi cố gắng chuẩn bị anh cũng không buồn ăn, người lại mất ngủ thường xuyên nên người cứ gầy rộc đi. Nhìn anh, tôi không biết mình phải làm sao cho anh vui, anh khỏe trở lại. Hằng đêm, tôi cũng cố gắng tâm sự, khuyên anh điều trị bệnh thật nhanh khỏi để cùng xây dựng tương lai, chí ít cũng lo cho cô con gái mình được đầy đủ, vui vẻ.
Tôi vẫn còn nhớ như in những ngày cùng anh chiến đấu với bệnh tật là những ngày tháng rất khó khăn, tưởng chừng như không thể vượt qua. Tôi đã bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của sức khỏe và những giây phút bình yên trước kia. Có những lúc, tôi ngồi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc của gia đình và chỉ mong những ngày tháng đó nhanh quay về. Và điều mong ước đó đã trở thành hiện thực. Chồng tôi đã chữa khỏi bệnh viêm đại tràng.
Mời độc giả tiếp tục đón đọc chia sẻ của chị Trang trong kì 3 và cũng là kỳ cuối!
Chú ý: Thông tin trong bài chỉ mang tính tham khảo, người đọc cần cân nhắc trước khi áp dụng.
Nguồn: Bệnh Đường Tiêu Hóa